Pair of Vintage Old School Fru
Trang Đọc Truyện Online - Blogradio.yn.lt
  Truyện Game SMS CUTE
Bạn có thích Truyenteenhay.yn.lt Không ?

 admin


Quảng Cáo
SMS- Wap smstinnhancute.wap.sh kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Em ơi nhầm dường rồi
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 1811
• Mục: Tiểu thuyết
• Chia sẻ : SMS Google Facebook

Trịnh Hải từ tốn nho nhã quay chiếc láp tóp lại, chỉ thẳng vào màn hình, nhe răng cười (mà cũng không giống cười) nói dịu dàng:
“- Em gái yêu quý, sao em không tự xem lấy đi?”
Em gái yêu quý….
Tiêu rồi, tiêu chắc rồi.
Sau đó, tôi chuyển sự chú ý của mình vào màn hình máy vi tính.
Và mém nữa là tôi nôn hết bữa tối trong bụng.
Đó chính là trang forum của trường, nổi tiếng với nhiều câu lạc bộ fan, câu lạc bộ cưa bom, blah blah blah. Nói cách khác, đó cũng là một tuần san online, các tin tức về hotboy hot girl trong trường đều được cập nhật 24/7, đầy đủ đến mức khủng hoảng.
Thậm chí, có lần, tôi, uầy, được đọc một bản sơ yếu lý lịch về một anh công tử đẹp giai ưa nhìn, trong đó thậm chí đến chuyện anh ta đi tắm cởi áo hay cởi quần trước cũng được tác giả điều tra rồi kê khai tất tần tật.
Cho tôi xin đi, forum gì chứ, trang web biến chất thì đúng hơn.
= =
Ba ông anh tôi ngày xưa cũng học ở đây, thời huy hoàng họ làm mưa làm gió trên diễn đàn, bây giờ đã gác kiếm ở ẩn nhưng vẫn lâu lâu lượn lên chào hỏi anh em, tôi thấy việc này chứng tỏ họ đúng là những con người ăn no rửng mỡ, luôn nuối tiếc về một thời huy hoàng ngày xưa…
Được rồi, chúng ta cùng quay lại cái vấn đề mắc dịch trước mặt.
Trên trang chính, ai đó đã căng một cái topic cực lớn màu đỏ choen choét giống như đang mạnh bạo sàm sỡ cặp mắt mọi người, mang tiêu đề:
AI ĐÃ LỘT QUẦN CỦA MAI THIẾU GIA????
Tôi mơ hồ thấy một bầy quạ đen hồn nhiên vỗ cánh bay qua cửa sổ…
Trong trường này, được tôn vinh làm thiếu gia, và mang họ Mai thì chỉ có thể là cái kẻ mặc quần xà lỏn nào đó tôi vừa đèo về tận nhà. *_*
Run rẩy click chuột vào.
Kẻ nham nhở quỷ tha ma bắt nào đó đã chộp được khoảnh khắc tôi chở cái tên mặt trắng Hán Khanh đó bằng con ngựa sắt cà làng tàng của mình…
Khỉ gió, sao tôi không nhận thấy nhỉ??????????
Quan trọng hơn, kẻ lập topic còn cả gan dùng màu đỏ khoanh tròn vào trang phục của Mai công tử:
Quần!
Xà!
Lỏn!
Tôi khóc thét không ra tiếng.
Topic được lập cách đây chưa lâu, nhưng đã có rất nhiều người phản hồi.
Hoa Rơi Xuống Cống: “Ầy ầy, cái cảnh tượng ngứa mắt gì đây?”
Yêu Đời Yêu Người: “- Hotboy lại để con gái chở, thật quá mất mặt.”
Mông To Mặt Cũng To: “- Hây, ta biết cô nàng này, tên Khiết du, lớp trưởng 11A3, có lần ta phi dép vào đầu cô ả đã bị một trận toàn thân bầm dập, đúng là loại con gái thô lỗ!”
Thịt Chuột Rất Ngon: “- Đại ca, để một cô gái tẩn anh bầm dập như thế, thật sự là quang vinh đến mức phải khoe ra sao?”
Mông To Mặt Cũng To: “-………….”
Đá Cuội: “- Hố hố, mông to mặt cũng to thì rõ rồi, nhưng về độ dày thì chắc là không bì kịp đâu nhỉ?” *Icon mặt cười hiền*
Hoa Rơi Xuống Cống: “- Nhưng ta có một thắc mắc, tại sao trang phục của anh bạn Hán Khanh này lại mát mẻ đến thế?”
Thịt Chuột Rất Ngon: “- Rõ ràng là có gian tình.” *Icon khó chịu*
Yêu Đời Yêu Người: “- Hán Khanh tại sao anh lại mặc quần xà lỏn chứ???????????????? Dân tình đang rất bức xúc đấy.”
Mai Công Tử: “- Thừa lời, không mặc quần xà lỏn thì ta mặc váy à?”
Phản hồi đó, rõ ràng là của Hán Khanh – nhân vật chính đang được xì xào bàn tán, bởi vì sau đó mọi người cùng nhau biểu thị sự sững sờ bằng những dấu ba chấm.
“………………………………………”
“…………………………………….”
“………………………………………..”
Sau này, thần dân trường Olympus phẫn nộ kể lại, sau câu nói mặt dày siêu cấp của Hán Khanh lúc đó, tất cả đều đồng loạt phun!
Phun cơm!
Phun nước ngọt!
Phun trà đá!
Phun kẹo mút!
Phun nước miếng!
Phun khí thế, ganh đua nhau mà phun, có gì phun nấy, một trận mưa thức ăn dũng mãnh đáp lên màn hình!!
Còn tôi khi đọc được câu đó của hắn, sức lực để phun cũng không còn nữa rồi…
Lại đột nhiên, có một người gắng gượng hỏi thăm hắn câu cuối:
Hoa Rơi Xuống Cống: “À, nhưng rốt cuộc là vì sao cậu phải mặc thứ đó?” O_o
Mai Công Tử: “- Không mặc chẳng lẽ khoe hết ra chạy lông nhông phơi mông ra gió?”
Tôi chới với.
Trịnh Sơn cười nhạt: “Hay lắm, hậu bối các người ngày càng lợi hại.”
Tôi hận anh Mai Hán Khanh, anh đi chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi biết anh nguy hiểm rồi, nhưng anh càng nói thì đời tôi càng teo tóp đó AAAAA! CHƯƠNG MƯỜI MỘT: Phao ơi phao à~~~
"Trịnh Lâm nhún vai:
"- Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, Khiết Du nó...."
Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:
"- Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?"
Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật..."
( Lời tác giả: Chương này có thể mọi người sẽ thấy hơn lan man, nhưng đó chính là khởi đầu cho trận chiến ác liệt của nữ chính và nam chính, vậy nên, có gì không vừa ý thì cứ từ từ nhận xét ha. ^^)
o.0.o
Rốt cuộc, tối hôm đó, tôi gặp ác mộng. = =
Nhân vật chính của cơn ác mộng này, đương nhiên là anh thiếu gia cà chớn vô địch họ Mai nào đó.
Trong giấc mơ, tôi thấy hắn làm nhiều trò rất biến thái, mà nếu kể lại ở đây chắc chắn quý vị độc giả không phun thì cũng nghẹn, vậy nên, chỗ này xin tỉnh lược~~~
Nhưng vấn đề chính ở đây là, sáng nay, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình chưa học bài!!!!!!!!
Sau khi xem cái topic láo xược chết bầm đó xong, hình như tối qua tôi đã bị ba lão anh ma chê quỷ hờn hỏi cung như điên... Hỏi tới khi trăng núp vào bầu trời đầy sao, hỏi cho đến khi mắt tôi bắt đầu díp lại....
Hôm nay!
Kiểm tra rồi!
Tôi vò đầu bứt tai!!!!!
Trên đời này còn đạo lý hay không???
Ô ô ô tuyệt vọng quá, làm sao đây làm sao đây, tôi không muốn xơi trứng, tôi không muốn trở thành đại lý buôn bán trứng gà trứng ngỗng!!!!!
Một lát sau, bộ não thiên tài chợt của tôi loé sáng.
Đúng rồi, chính là cách đó, đúng!
Vẫn còn kịp! Vẫn còn cứu vãn được.
Tôi ngẩng mặt lên trời, hừng hực khí thế hét:
"- Phao ơi ta đến đây!!!!!"
------ Nhiệt huyết tràn đầy -----
Mãi mà chưa thấy em gái xuống ăn sáng, Trịnh Lâm khều khều vai Trịnh Sơn:
"- Gọi nó xuống nhá?"
Trịnh Hải núp mặt sau tờ báo to sụ:
"- Chú không thấy lão ta vẫn còn đang giận đến nỗi mặt chuyển màu liên tục như tắc kè à? Gọi Khiết Du xuống chẳng khác nào gọi mồi lửa cho một quả bom siêu bự!"
Trịnh Lâm nhún vai:
"- Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, Khiết Du nó...."
Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:
"- Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?"
Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật.
----- Cốc cốc cốc ------
"- Tủn à? Sao lâu quá vậy? Muộn rồi!!!" Giọng Trịnh Lâm lanh lảnh ngoài cửa.
Tôi toát mồ hôi hột chép công thức hoá lên mảnh giấy bé ri rí, bực bội nói vọng ra:
"- Làm ơn đừng có gọi tên ở nhà của em ra đây. Hôm nay em ăn sáng dưới căn tin, bây giờ xin đừng làm phiền."
"- Thì anh đang cố gắng làm điều đó đây!"
Tôi trợn mắt, á, viết sai rồi!!!!
"- Trịnh Lâm anh vui lòng khép cái mồm đáng yêu của anh lại, không thì anh không còn cơ hội nghe nó hót nữa đâu đấy! Ồn ào thế này, làm sao em viết phao cho xong được chứ???"
Ngoài cửa im lìm.
Hí hoáy một lúc, tôi chới với phát hiện, hình như lúc nãy quả thực nói sai cái gì đó mất rồi...
Chưa kịp có động tĩnh, đột nhiên cửa phòng tôi bị đạp ra rất đẹp mắt!(Nếu ai cũng ra vào như thế này chắc tôi nói với mẹ tháo hết cửa ra là vừa, haizzz....)
Trịnh Sơn bẻ tay rôm rốp đứng ngay ngưỡng cửa, nheo mắt đe doạ:
"- Nghe nói, em đang làm phao hỉ?"
Tôi liếc mắt ra phía sau, thấy Trịnh Lâm chết tiệt đột nhiên có hứng thú ngắm nhìn đôi dép đi trong nhà của mình.
Ôi xong rồi...
Trịnh Sơn im lặng bước đến bàn học của tôi, cầm tờ phao lên lắc đầu:
"- Thật không ngờ em lại tệ đến mức này...."
Tôi nước mắt lưng tròng, kéo kéo tay áo anh...
"- Kéo kéo cái gì???? Làm có cái phao cũng không nên thân, thật là quá mất mặt!"
Tôi nghệt ra.
Trịnh Sơn gắt:
"- Làm cái gì mà chảy mặt ra như thế? Làm phao là phải chép lên khăn giấy, nếu chúng ta đang xem trộm thì còn lý giải được là đang chùi nước mũi. Em viết lên tờ giấy to sụ thế này chẳng khác gì gào lên rằng ồ-ố-ô-tôi-đang-phao-đây-mọi-người-thấy-thế-nào?"
Trịnh Hải gục gặc đầu.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn ba vị sư huynh yêu dấu của mình, hoá ra bọn họ cũng từng...hê hê hi hi he he...
Trịnh Sơn xoa cằm, bình luận thêm:
"- Còn nữa, anh biết làm phao thì phải càng nhỏ càng tốt, nhưng em viết thế này, rốt cuộc để kiến đọc hay là để ruồi đọc? Khó coi chết đi được..."
Tôi cười tươi như hoa mùa xuân, nắm tay anh lắc lấy lắc để:
"- Đại ca, anh tài ghê!"
Trịnh Lâm trầm tĩnh bổ sung:
"- Hắn ta từng nổi tiếng toàn trường với kì tích chép bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học lên tóc..."
Tôi lườm anh ta, hừ, đừng có mà cưa bom, tóc của Trịnh Sơn có phải rễ tre đâu...
Trịnh Sơn đột ngột hét lên:
"- Còn đứng ngây ra đó, làm thôi!"
Tôi bẹt miệng ra, hỏi ngơ ngác:
"- Làm cái gì?"
Anh nháy mắt:
"- Làm phao, hỏi thừa, cùng làm sẽ nhanh hơn đúng không?"
------ Cảm động vô ngần ------
Sau đó, trên đường đi học, Trịnh Sơn giảng giải cặn kẽ cho tôi về giá thị trường của các loại phao, cách chuyền phao, giấu phao, làm thế nào để không bị phao đè....
Trịnh Sơn anh nên viết sách về chuyên đề này đi!!!!!
Tới trước cổng trường, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
"- Em không được lạm dụng. Chỉ khi cùng đường mới phải sử dụng thứ này, còn không thì tự học bài vẫn tốt hơn, phải chứ?"
Tôi cười he he nhìn anh nói nhỏ:
"- Vậy trong quãng đời học sinh của mình anh cùng đường hơi bị nhiều đúng không?"
Trịnh Sơn tái mặt, vung tay cốc tôi một cái đau điếng, sau đó quay xe lóc cóc chạy đi. Nhưng không sao, tôi là người rất độ lượng, quan trọng nhất ở đây là anh ấy đã hoàn toàn tha thứ cho tôi, ya hô!
Trịnh Lâm và Trịnh Hải đứng phía xa, giơ ngón cái lên cười toe toét.
Vào giây phút đó, tôi bỗng nhiên nhận ra một điều, làm em gái của những ông anh xấu xa, thật sự không tệ chút nào.
Cảm giác ấm ấm dễ chịu lan toả trong tim, tôi đứng bất động cười vui sướng, bất chấp ánh mắt kì dị không giấu diếm của người đi đường. = =
---- Giờ kiểm tra đã đến -----
Cô Hùng nhịp nhịp cây thước gỗ trứ danh, chậm rãi đi qua đi lại.
Tôi im lặng nhìn đề bài trước mặt, thật sự muốn khóc

mà không có nước mắt.
Oa oa oa soạn phao nhầm đề cương rồi!!!! Công cốc rồi!!!!!
Vật vã cắn bút nhìn xuống, cuối cùng tôi quyết định câu nào làm được thì làm, còn nước còn tát, tuyệt đối không đầu hàng.
"sột sột sột"
Tôi trợn mắt nhìn sang bên cạnh...
Gã tiểu tử họ Mai nào đó đang phi bút như bay, phát ra tiếng sột sột vô cùng hoành tráng.
Tôi bĩu môi.
Khoe mẽ!
Tôi lại nhìn xuống bài của mình... Hức, nếu nói hắn khoe mẽ thì tôi cũng sẵn sàng mặt dày khoe mẽ mà!
Quan trọng là, tôi có cái cóc khô gì để mà khoe đâu... -_-||||
"- Ê." Như một vị cứu tin, Đầu Đinh ngồi bàn trên hào hứng quay xuống nhìn tôi.
"- Hửm?" Tôi nhướn mày. Muốn giúp thì giúp đại đi, còn làm duyên làm dáng, rõ lằng nhằng!...

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! (2015-08-01)
»Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2 (2015-07-30)
»Anh yêu em, 1m45 ạ! phan 1 (2015-07-30)
»Em ơi nhầm dường rồi (2015-07-30)
Bài viết ngẫu nhiên
» Em ơi nhầm dường rồi
» Anh yêu em, 1m45 ạ! phan 1
» Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2
» Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!
Tags:


C-STAT U-ON