XtGem Forum catalog
Trang Đọc Truyện Online - Blogradio.yn.lt
  Truyện Game SMS CUTE
Bạn có thích Truyenteenhay.yn.lt Không ?

 admin


Quảng Cáo
SMS- Wap smstinnhancute.wap.sh kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 1052
• Mục: Tiểu thuyết
• Chia sẻ : SMS Google Facebook

- J.. Jackson bị gẫy chân? Việc đó có liên quan gì đến mẹ anh chứ? Đừng nói với em là .. Anh ấy đổ lỗi cho mẹ anh nhé!
- Uhm… Công nhận là.. Cái đầu bé nhỏ của em thông minh hơn tôi tưởng rất nhiều.. Có lẽ.. Tôi đã đánh giá em hơi thấp rồi nhỉ? – Mr P hóm hỉnh nói.
- Th..Thật á? – Nó lắp bắp hỏi lại, không tin vào tai mình.. Jackson của Nó.. Có thể nào lại là người như thế?
- Căn cứ vào những gì đã xảy ra với mẹ tôi và tôi thì tôi dám chắc đó là sự thật.
- Uhm… Chắc hồi đó anh ấy chưa hiểu chuyện thôi.. Trẻ con.. Thường suy nghĩ đơn giản mà.. – Nó vẫn bướng bỉnh tìm cách bào chữa cho thiên thần.
- Cứ cho là như vậy đi.. Nhưng sau này, khi lớn lên... Hắn vẫn tiếp tục hành động như thế .. Chính vì vậy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ như Hắn . – Mr P đột ngột trầm giọng và ánh mắt bỗng trở nên kiên quyết khiến Nó có cảm tưởng như nhìn thấy cả một vành đai hận thù đang rừng rực cháy trên cơ thể người ngồi đối diện.
- Cụ thể là thế nào ạ? – Nó nhỏ giọng hỏi, không khỏi nuốt nước bọt khi nhận ra thái độ đáng sợ của Ngài Tổng giám đốc.
- Hôm đó, ba tôi có công chuyện đột xuất phải đi vắng vài ngày.. Rồi Jackson bị gẫy chân và nội tôi đã kiếm cớ đuổi mẹ tôi đi ngay trong một ngày mưa tầm tã.. Không chịu nổi sự đả kích, mẹ tôi đã quyết định ra đi… Và khi bà bước chân ra khỏi nhà.. Chính bà cũng không biết rằng bà đang mang trong mình một sinh mạng…
- Là anh? Mẹ anh có thai anh khi bị đuổi? – Lần thứ hai Nó lại trố mắt ra hỏi
- Ừ! – Ngài thản nhiên trả lời.
- Ngay cả mẹ anh cũng không biết điều đó? – Nó tiếp tục hỏi.
- Ừ! – Ngài vẫn giữ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
- Vậy là ba anh hoàn toàn không biết đến sự có mặt của anh trên cõi đời? - Lại là một câu hỏi từ phía Nó.
-Ừ! - Vẫn là một câu trả lời không thể ngắn hơn từ ngài.
Sau một hồi vòng vo, Nó nhún vai đưa ra một kết luận “chuẩn không cần chỉnh”:
- Công nhận .. Chuyện nhà anh.. Giống hệt như trong các bộ phim em đã từng xem.
Và.. Như thường lệ, Mr P lại điềm tĩnh trả lời Nó bằng một nhận định “chỉnh không nổi vì quá chuẩn”
- Có gì lạ đâu… Bởi vì các nhà biên kịch đã xin phép được lấy ba tôi làm hình mẫu để viết kịch bản phim mà.
Knockout! Nó cảm giác như mình vừa bị đấm cho một phát bèn ngay lập tức chuyển đổi chủ đề bằng cái mặt không thể nhăn hơn:
- Anh có kể tiếp truyện không?
- Có!
………………
Sau đó, Nó há hốc miệng ra mà nghe ngài tổng giám đốc kể về cuộc đời éo le của người mẹ bất hạnh và cả tuổi thơ không yên bình của chính Ngài.
Thì ra, sau khi bị đuổi khỏi nhà, mẹ Ngài đã ẩn náu ở trại trẻ mồ côi có tên “Mái ấm Hi vọng”. Tại đây, Bà đã một mình trải qua sự khó khăn, nguy hiểm khi phải bất đắc dĩ làm một bà mẹ đơn thân và theo như lời kể của “mẹ Mai” sau này thì trong suốt quãng thời gian ấy.. Bà vẫn luôn luôn mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng, cuộc sống của một con người vốn dĩ chỉ mỏng manh như một ngọn nến trước gió, khi Mr P vừa tròn ba tuổi thì mẹ ngài

đột ngột qua đời, vậy là, Ngài nghiễm nhiên trở thành trẻ mồ côi và phải sống trong vòng tay chăm sóc của người đàn bà mà Nó đã vô cùng kính trọng mà gọi bằng hai tiếng “mẹ Mai”.
Những năm tháng tuổi thơ của Ngài.. Có thể nói là rất bình yên nơi “mái ấm Hi vọng”, nơi có anh chị em tuy không chung dòng máu nhưng vô cùng yêu thương nhau và đặc biệt là nhờ sự có mặt của Uyển Phương.
Trái tim Nó hơi nhói lên một chút khi Ngài nhắc đến Uyển Phương với chất giọng dịu dàng và đôi mắt màu mật ong cũng phảng phất những sắc màu lấp lánh như thủy tinh.
- Uyển Phương là một cô bé rất hiền lành.. Cô ấy có một mái tóc dài và đôi mắt biết nói… Nhưng cô ấy lại vô cùng yếu đuối, mỏng manh.. Giống như một thiên thần… Khiến ta có cảm giác nếu không níu giữ thì sẽ bay đi bất cứ lúc nào..
- Như vậy… Uyển Phương là bạn thanh mai trúc mã của anh hả? – Nó hỏi, cảm thấy hơi nhói đau nơi ngực trái.
- Có thể nói là như vậy.. Tôi và cô ấy lẽ ra là sẽ lớn lên bên nhau.. Nếu không có một ngày… Ba tôi xuất hiện và chia cách tôi với cô ấy.
- Ba anh? – Nó hơi ngạc nhiên nhưng rồi lập tức hiểu ra ngay - À! Phải rồi.. Ba anh tìm được anh.. Nhưng khi nào và tại sao lại tìm được?
- Khi tôi tròn tám tuổi, Mẹ Mai tình cờ tìm thấy phong thư của mẹ viết cho tôi và bà đi tìm ba tôi…Rồi ông đến… Tôi còn nhớ rất rõ ông đã òa khóc như một đứa trẻ khi nhìn thấy tôi.. Còn tôi lúc đó chỉ thấy rất buồn cười khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy…
- Vậy là.. từ đó.. Anh không gặp lại Uyển Phương?
- Uhm.. Trước khi theo ba đi, tôi và Uyển Phương đã hẹn bằng cách nào đi chăng nữa sẽ gặp lại nhau… Tôi nhớ… Khi chia tay.. Cô ấy đã khóc rất nhiều… Hình ảnh cô bé mặc váy trắng với mái tóc buông xõa, đôi mắt ướt đẫm phảng phất u buồn đứng nép sau gốc cây dõi theo đã in đậm vào tâm trí tôi sâu đến nỗi cho đến tận bây giờ tôi cũng không thể quên…
- Rồi anh có gặp lại cô ấy không?
- Có chứ! Nhưng phải bẩy năm sau tôi và cô ấy mới gặp nhau.
- Vậy trong bẩy năm ấy.. Anh sống thế nào?
- Có lẽ vì từng sống trong trại trẻ mồ côi cho nên tôi hiểu rất rõ giá trị của hai chữ “gia đình” Tôi sống chân thành với mọi người.. Có thể em không tin.. Nhưng trước đây.. Ngoài ba ra.. Đã từng có một khoảng thời gian dài tôi rất kính trọng và yêu thương Jackson.
- Lý do khiến mối quan hệ của hai anh trở nên xấu đi như thế là vì Uyển Phương đúng không? Có chuyện gì xảy ra vậy? – Nó hỏi dồn dập, cảm thấy máu trong mình đang chuyển động ngày một nhanh.. Cuối cùng thì Nó cũng biết được điều mà Nó đã chờ đợi từ bao lâu nay.
Ngài khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cũng không hẳn là vậy… Như tôi đã nói từ trước.. Jackson.. Chưa bao giờ công nhận tôi là em.. Thế nên từ ngày ba đưa tôi về “Hắn” trở nên hư hỏng.. Suốt ngày tụ tập với một nhóm bạn xấu.. Đua xe, cá độ, rượu chè… Thậm chí có những lúc “hắn” bỏ nhà đi bụi mấy tháng trời mà không thèm nói một lời khiến ba tôi phải nhập viện vì lo lắng.
- T…H…Thật á? Jackson á? Anh ấy đã từng như vậy ạ?
Nó ngây người nhìn Ngài tổng giám đốc đang ngồi đối diện đột nhiên nhớ đến ánh mắt biển xanh dịu dàng trong ngày ngập nắng.. Một người hiền lành và tốt bụng như thế không ai có thể ngờ rằng đã có thời cũng quậy đến thế ư?
- Jackson.. Có một sở thích rất kỳ lạ là phá hủy tất cả những gì tôi ưa thích.. Tôi nhớ, khi còn nhỏ, tôi vô cùng trân trọng con búp bê mà Uyển Phương đã tặng khi chia tay.. Bởi vì tôi coi con búp bê như cô ấy nên nâng niu và giữ gìn rất cẩn thận.. Nhưng rồi.. Một ngày, Jackson vô tình trông thấy.. Và mặc cho tôi la hét, cầu xin thế nào “hắn” vẫn kiên quyết bẻ cổ rồi quẳng con búp bê ấy vào sọt rác ngay trước mắt tôi… Hành động đó cứ lặp đi lặp lại đối với bất cứ đồ vật nào tôi tỏ ra thích thú.. Từ đó trở đi.. Tôi học được cách che giấu tình cảm của mình để không làm hại những gì tôi cho là quan trọng.
-

Vậy… Với Uyển Phương….? – Nó ngập ngừng hỏi..
- Chúng tôi gặp lại nhau vào một buổi chiều lộng gió. Sau bẩy năm, quả thật có quá nhiều khác biệt.. Cô ấy bây giờ đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.. Nhưng có những thứ vẫn không thay đổi.. Đó là đôi mắt biết nói .. Đôi mắt ấy.. Khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào mãi…
Nó nhìn ánh mắt mơ màng của Mr P, cảm thấy trong lòng nhen lên một chút khó chịu mơ hồ.. Nó biết Nó đang ghen.. Ừ thì.. Vì Nó là con người.. Mà đã là con người thì ai chẳng ghen khi người mình yêu thương rõ ràng đang bên cạnh mình mà lại mơ về người khác chứ? Nhưng mà Nó vẫn phải tự trấn an mình: “Nhất định phải bình tĩnh” bởi câu truyện có vẻ như sắp đến hồi kết.
- Rồi chuyện gì xảy ra hả anh?
- Sau lần gặp đầu tiên, chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn.. Và càng ngày tôi càng nhận ra mình muốn gặp để được thấy cô ấy cười nhiều hơn, được nghe giọng nói của cô ấy nhiều hơn… và được gần cô ấy nhiều hơn… Rồi.. đến một ngày.. Tôi cũng nhận ra.. trái tim mình đã thuộc về cô ấy từ lúc nào chẳng hay..
- Còn cô ấy? – Nó cất tiếng mà cảm thấy rõ giọng mình dường như nghẹn lại.. Có chút gì đó khiến tim Nó đau lắm…
- Uhm.. Tất nhiên là.. Cô ấy cũng dành tình cảm cho tôi.. Và tôi đã từng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian khi biết được điều đó.
- Vậy.. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?
- Tôi và cô ấy lén gặp nhau hàng ngày. Tôi tìm mọi cách giấu mối quan hệ của chúng tôi hay nói cho chính xác hơn là không cho Jackson biết được bất cứ thông tin nào về Uyển Phương.. Tôi rất sợ hắn ta sẽ làm hại cô ấy..
- Nhưng …………Nó bỏ lửng câu nói và chờ đợi…
- Người ta vẫn nói: “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”.. Cho dù tôi đã tìm đủ mọi lý do để trì hoãn việc dẫn Uyển Phương về nhà nhưng rồi trước sự kiên trì của cô ấy.. Cuối cùng tôi cũng phải đồng ý.. Và .. Cho đến tận bây giờ.. Tôi vẫn luôn thấy ân hận khi đã không kiên quyết từ chối tới cùng…
- Vậy là.. Jackson đã gặp Uyển Phương? Nó nhỏ giọng hỏi, mơ hồ cảm thấy trong Nó loảng xoảng tiếng vỡ từ bức tượng của một thiên thần…
- Phải!
- Rồi.. Chuyện gì xảy ra?
- Tôi không bao giờ quên được ánh mắt Hắn nhìn cô ấy.. Giống hệt như một con thú khát máu vừa tìm thấy miếng mồi ngon.. Từ sau lần gặp đó.. Tôi không bao giờ đưa Uyển Phương về nhà nữa… - Ngài Tổng Giám đốc khẽ nắm tay thật chặt, dường như cố ngăn một cơn xúc động vừa mới hình thành
……………. Một khoảng lặng im..Nó chỉ biết ngây người nhìn Mr P ..
Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn.. Hôm nay, Gió dường như mải phiêu du ở đâu đó nên quên không ghé chơi… Bầu trời trên cao, in rõ một vầng trăng sáng rực rỡ mà lẻ loi đơn chiếc..
- Hôm đó… Tôi có việc đột xuất phải theo ba ra ngoài.. Chỉ có Hắn ở nhà.. Nghe chị bếp nói.. Tối đó Uyển Phương đột nhiên đến tìm tôi.. Rồi chị ấy có việc phải ra ngoài… không rõ giữa Hắn và cô ấy đã xảy ra chuyện gì mà đến khi chị về thì thấy Uyển Phương hớt hải chạy ra ngoài, vừa đi vừa khóc… Và Ngay ngày hôm sau.. Tôi nghe tin cô ấy bị xe ô tô đâm vào khi băng qua đường…
- Cô… Cô.. Ấy.. Qua đời rồi ạ? – Nó tròn mắt hỏi lại… Không thể tin vào tai mình…
- Ừ!.. Cô ấy là một thiên thần.. Và tôi, chỉ trong khoảnh khắc nhỏ sơ suất bị tuột tay.. Đã để cô ấy bay mất… - Mr P đột nhiên cúi xuống, khẽ vùi mặt vào đôi tay.. Hình như, cả cơ thể Ngài cũng run rẩy
- Anh… Bình tĩnh…
Nó chưa bao giờ thấy Ngài như thế đâm ra hơi luống cuống, nhất thời chưa biết nên phải làm gì.. Nhưng rồi, sau đó.. Nó cũng vội vã lấy đôi tay ngắn củn của mình ôm lấy cơ thể to lớn kia.. Thật sự, từ đáy lòng, Nó vô cùng mong ước mình có thể lấp đầy trái tim và nỗi đau của người con trai đang ở trong vòng tay Nó..
- Anh.. Em ở đây… Em ở đây! – Nó khẽ đưa bàn tay vỗ nhẹ như muốn trấn an cái cơ thể đang run rẩy kia và cũng như để xoa dịu những

bất an đang nhóm lên phía sâu tâm hồn Nó…
Jackson… Nếu quả thực anh là người xấu.. Thì…Lẽ nào… Những cử chỉ tốt đẹp mà anh dành cho Nó… ngay từ đầu.. đã là giả tạo?
Và còn tình cảm của Mr P … Có khi nào.. chỉ là nhất thời? Hay là do thương hại? Bởi vì… Theo như Nó thấy.. Tình yêu dành cho Uyển Phương trong Ngài dường như còn lớn lắm…..
Bao nhiêu câu hỏi cứ nhộn nhạo, rối rắm trong đầu khiến cơ thể Nó đột nhiên trở nên mệt mỏi…...

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! (2015-08-01)
»Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2 (2015-07-30)
»Anh yêu em, 1m45 ạ! phan 1 (2015-07-30)
»Em ơi nhầm dường rồi (2015-07-30)
Bài viết ngẫu nhiên
» Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!
» Em ơi nhầm dường rồi
» Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2
» Anh yêu em, 1m45 ạ! phan 1
Tags:


C-STAT U-ON