Duck hunt
Trang Đọc Truyện Online - Blogradio.yn.lt
  Truyện Game SMS CUTE
Bạn có thích Truyenteenhay.yn.lt Không ?

 admin


Quảng Cáo
SMS- Wap smstinnhancute.wap.sh kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 1045
• Mục: Tiểu thuyết
• Chia sẻ : SMS Google Facebook

Ngài ngồi đó, đôi bàn tay với những ngón thon dài bao phủ quanh thân hình của cô gái kia, mái tóc ánh lên trong nắng và đồng tử màu nâu vốn đã từng chất chứa sự nồng nàn giờ đây chỉ còn những cái nhìn lạnh lùng vô cảm..
Màu mật ong sượt qua gương mặt bánh bao rất nhanh, như thể giữa Nó và Ngài chưa từng quen biết… Rồi Mr P thì thầm gì đó vào tai người con gái kia khiến cô ta bật cười khúc khích…
Nó nhận thấy máu trong người mình đột nhiên chảy dồn dập làm cho trái tim cũng quá tải mà dường như ngừng đập... Hai người họ đang cười? Cười gì? Cười Nó chăng? Trong hoàn cảnh này, Nó bỗng có cảm giác mình giống như một cô hề ê chề vì trò mua vui bị thất bại và đang được người ta ban cho nụ cười thương hại sau màn biểu diễn không thành…
Nó vẫn bất động tại chỗ, há hốc mồm trước hình ảnh đang diễn ra, nước mắt không hiểu sao cứ rơi… Rơi… Rơi mãi…Và trái tim Nó dường như cũng bị cuốn trôi…
Nó choàng tỉnh giấc, mắt bị choáng ngợp bởi một không gian trắng tinh và mũi thì bị tra tấn bởi đủ thứ mùi hỗn độn của các loại thuốc sát trùng… Nó hiểu, mình đang ở trong bệnh viện và cảnh tượng hãi hùng mà Nó vừa chứng kia chỉ là sản phẩm của một cơn ác mộng… Vậy mà, không hiểu sao.. Nó lại thấy xung quanh mắt mình nhòe nhoẹt nước?
- Em tỉnh rồi hả? - Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ khiến Nó không khỏi giật mình.
Nó khẽ quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động, cố gắng nhìn gương mặt thân quen giờ đây nhòe nhoẹt bởi nước mắt rồi cất giọng yếu ớt:
- Ơ.. Dạ!.. Sao.. Sao em lại ở đây ạ?
- Còn sao nữa.. – Nó nghe rõ giọng ai đó có ý trách mắng - Em bị ngất bởi vì cơ thể của em còn chưa kịp hồi phục sau cơn sốt lần trước rồi lại bị dầm mưa thêm nữa… Em.. Làm anh lo lắm biết không hả?
- .. Em… Xin .. Lỗi – Đưa tay gạt nhẹ những hạt nước, Nó uể oải nói.. Thật lòng mà nói thì đôi khi Nó cũng ghét cái cơ thể ốm yếu này của Nó lắm.
- Ai dư lỗi mà cho em xin - Chất

giọng ấm áp lại vang lên - Mà phải công nhận là em nhẹ thật đấy! Anh dám cá với em rằng nếu công ty có tổ chức thi điền kinh thì rất có khả năng anh vừa bế em vừa chạy mà vẫn giành được giải nhất!
- Eo.. Làm gì đến nỗi thế! – Nó bật cười trước câu nói hài hước của người con trai kia rồi chun mũi hỏi lại – Anh không thấy mặt em như cái bánh bao hả?
- Tất nhiên là có thấy. Vì thế cho nên cứ mỗi lần nhìn em là anh nghĩ ngay đến cây kẹo mút.. Thật ra, đôi lúc anh rất thắc mắc là tại sao em có thể vẫn đứng và đi được bình thường đấy... – Có chút gì đó trêu ngươi xen lẫn trong chất giọng trầm ấm.
- Eo… Vì em đặc biệt mà – Nó giả vờ nhăn mặt rồi cố gắng nở nụ cười nói tiếp – Jackson! Cảm ơn anh đã đưa em đến đây..
- Ơn huệ gì! Việc cần làm mà. Nhưng phải công nhận một điều Em là cô bé ngốc nhất mà anh từng biết đấy. Nhóc ạ! – Thiên thần khẽ nói. Hình như Nó lờ mờ thấy gương mặt anh hơi giãn ra, Nó đoán anh đang cười.
Nó chớp mắt, cố nhìn cho thật rõ khung cảnh xung quanh. Tất cả chỉ là một màu trắng yên bình, căn phòng vắng tanh chỉ có hai người là Thiên thần và Nó… Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khiến trái tim Nó bất chợt nhói đau…
- Nếu em muốn tìm ai đó thì anh xin nói là hắn không có ở đây đâu! Jackson dường như đã nhận thấy thái độ của Nó nên giọng anh hơi phảng phất vẻ giận dỗi.
Bị nói đúng tim đen, Nó bất giác giật mình nhưng vẫn cố che giấu sự thất vọng đến cùng.. Con gái Nhân Mã vốn bướng bỉnh như vậy đấy:
- Em… Em đâu có tìm ai… Em chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng mình không bị bắt cóc thôi ạ!
Trước câu trả lời mang đầy tính bất ngờ của Nó, Jackson chỉ còn biết đưa hai tay lên giả vờ làm điệu bộ đầu hàng rồi vừa cười vừa nói:
- Anh thua em rồi, cô bé tinh quái ạ. Thôi! Em ngủ tiếp đi! Cứ yên tâm là ở bất cứ nơi đâu trẻ em cũng luôn luôn được bảo vệ nhé!
- Dạ! – Nó khẽ mỉm cười nói. Thật tình là Nó cũng chẳng còn muốn tranh cãi nữa.. Hiện tại, Nó đang rất mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.. Hai mi mắt khép vào nhau, tối đen và Nó thiếp đi….
Những ngày sau đó, Nó vẫn tiếp tục với những giấc ngủ chập chờn lúc mê lúc tỉnh.
Đôi lần, Nó thấy chị Thủy đảo qua và làm chộn rộn cả thế giới u mê của Nó bằng những câu chuyện sinh động của cuộc sống…
Đôi lúc, Nó lại phải cố gắng gồng lên, chứng minh, năn nỉ kèm theo cả đe dọa để ngăn con bạn thân đáng yêu không gọi điện về báo cho mẹ biết tình hình bi đát của Nó, bởi vì, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nó rất thương mẹ Nó - Một người phụ nữ Việt Nam điển hình cả cuộc đời lúc nào cũng vì gia đình mà lam lũ .
Và cũng có rất nhiều khi, nhiều đến mức không đếm được Nó ước rằng mình sẽ nhìn thấy màu mật ong sóng sánh ấy ngoài đời thật chứ không phải chỉ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng ngày … Nhưng rốt cục thì hết lần này đến lần khác, Ác quỷ vẫn nhất quyết chỉ xuất hiện cùng với nàng công chúa để hí hửng lấy đi những giọt nước mắt của Nó.
Jackson vẫn âm thầm và kiên trì ở bên Nó. Thậm chí, anh dường như đã chuyển cả văn phòng của mình đến đây để có thể vừa làm việc vừa chăm sóc Nó . Điều này khiến cho Nó áy náy mãi không thôi.
- Anh đừng tốt với em như thế được không? – Nó hỏi Jackson vào một buổi sáng đẹp trời khi những cơn buồn ngủ triền miên tạm thời buông tha Nó.
- Vậy em đừng vừa ngủ vừa khóc nữa được không? – Thiên thần vừa nhìn Nó bằng đôi mắt màu biển xanh sâu thăm thẳm vừa dịu dàng nói khiến Nó đột nhiên bối rối…
Nó cúi mặt không biết phải trả lời như thế nào đành lảng tránh bằng cách hướng ánh mắt ra phía ngoài. Bầu trời khá trong xanh, những tia nắng ấm áp đang không ngừng len lỏi vào từng khoảng không gian, đối lập hoàn toàn với sự trống rỗng của tâm hồn.. Hình như đâu đó trong Nó vang lên một tiếng thở dài vô vọng..
- Đã đến giờ uống thuốc mời người nhà ra ngoài! - Tiếng nói sang sảng của

cô y tá trẻ đột ngột ngân lên khiến Nó không khỏi mừng rỡ khi được thoát khỏi cái không khí âm u nặng nề đến ngạt thở.
Jackson lặng lẽ nhìn Nó như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng quay đi. Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: “Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?”
Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại:
- Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm.
Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết.
Chỉ có điều, hai từ “Bạn trai” mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ “ai đó” quay quắt..
Nhưng.. “Người ta” có xem Nó là gì đâu... Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, “ai đó” đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó…
Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có?
Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như “Ngài” vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó…
Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi… Không biết từ bao giờ… Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế?
Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi!
Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại……giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu…
Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm…
Thật đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình”
Như trái tim Nó đây… Bây giờ, đang gần như vụn nát….
Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười… Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn.
- Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục “nỗ lực” nhe răng với những câu chuyện mà anh kể.
- Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe!
- Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng.
- Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe!
- Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chíhắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà.
- Anh đừng nói nữa… Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói
- Em

hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói.
- Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng.
- Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa?
- Đừng… Nói … Nữa.. ! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi…
Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói:
- Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn?
- Đừng nói nữa… Em … Xin… Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt.
Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ:
- Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ!
- Đủ rồi..!... ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM .. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh… ANH THẬT ĐÁNG GHÉT!
Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng… Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác…...

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! (2015-08-01)
»Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2 (2015-07-30)
»Anh yêu em, 1m45 ạ! phan 1 (2015-07-30)
»Em ơi nhầm dường rồi (2015-07-30)
Bài viết ngẫu nhiên
» Em ơi nhầm dường rồi
» Anh yêu em, 1m45 ạ! phần 2
» Anh yêu em, 1m45 ạ! phan 1
Tags:


C-STAT U-ON